Xót xa tiếng sao của chàng sinh viên khiếm thị

“Mẹ ơi con nhớ tiếng sáo quá, bác sĩ nói bao giờ con được ra viện hả mẹ?” Nghe con hỏi người mẹ tội nghiệp không biết trả lời sao chỉ gạt nước mắt trấn an con “Để mẹ sẽ nhờ các bạn mang sáo vào đây cho con, con cứ yên tâm mà chữa bệnh”

 

Bị khiếm thị từ khi sinh ra, gần đây em còn phát hiện bị suy thận mãn giai đoạn cuối

Đó là câu chuyện thấm đẫm nước mắt của cậu bé Nguyễn Văn Linh (thôn Thọ Vực, xã Vĩnh Ninh, huyện Vĩnh Lộc, tỉnh Thanh Hóa) mà tôi đã gặp tại bệnh viện Thanh Nhàn (Hà Nội). Không giống như các bệnh nhân khác đang điều trị ở đây, em mò mẫm dò lần từng bước đi bằng cách huơ huơ đôi bàn tay ra phía trước. Thỉnh thoảng có người chạy lại khẽ va vào người khiến em ngã nhào, lúc đó mới biết cậu bé này hoàn toàn không nhìn thấy được gì.

Em kể, từng tiếng chậm rãi khe khẽ trong thứ âm thanh ồn ào của bệnh viện giờ tiêm truyền thuốc. Sinh ra Linh đã không nhìn thấy được gì cho dù bố mẹ cũng đã cố gắng chạy chữa tại các bệnh viện cho con. Sau một thời gian điều trị, mẹ Linh khóc nhiều tưởng chừng đến cạn nước mắt nhưng vẫn phải ngậm ngùi chấp nhận cuộc sống của đứa con trai bị khiếm thị. Hàng ngày nhìn những đứa trẻ xunh quanh nô đùa cô lại khóc – tiếng khóc dấm dứt xót con đến quặn ruột mà đã hơn 20 năm qua Linh không thể nào quên được. Thương bố mẹ, ngẫm cuộc sống của mình đã an bài là thế, em chỉ biết cắm cúi miệt mài vào việc học để ước mơ một ngày khiến mẹ được cười hạnh phúc….

12 năm theo học tại trường Nguyễn Đình Chiểu, Nguyễn Văn Linh luôn đạt thành tích học tốt được thầy yêu bạn mến. Và cũng chính tại ngôi trường này đã chắp cánh ước mơ đầu tiên cho em theo sự nghiệp âm nhạc. Cậu bé yêu lắm tiếng sáo quê hương cùng giai điệu ngọt ngào réo rắt để rồi quyết tâm thi vào Khoa nhạc cụ truyền thống của Học viện âm nhạc quốc gia Việt Nam. Ngày ngày đến trường được nghe tiếng sáo với em là cả một thế giới khác mà ở đó vẫn âm ỉ ước mơ cho đôi mắt ngày nào đó được nhìn thấy để em có thể biết được rằng mọi vật xunh quanh tồn tại như thế nào.

Chưa một lần được nhìn thấy gương mặt mẹ nhưng với em : “Mẹ đẹp lắm nhưng mẹ cũng khóc nhiều lắm” – Linh tâm sự. Hơn 20 năm mẹ khóc thương con không được biết thế giới bên ngoài nhưng vẫn còn le lói hi vọng rằng sau này con được hạnh phúc, còn giờ đây …. “Sao ông trời nhẫn tâm đến thế, con trai tôi đã thiệt thòi thế rồi mà còn bắt nó mang bệnh” – cô Trịnh Thị Chính (mẹ của Linh) sụt sùi nói.

 

Tin con bị suy thận như tiếng sét đánh ngang tai khiến cô Chính như ngã quỵ

 

Linh bị suy thận mãn giai đoạn cuối  - cái tin nghe như tiếng sét đánh ngang tai đủ sức quật ngã người mẹ cả một đời đã khóc thương con. Cô ngất lịm tưởng chừng không còn tỉnh dậy được nữa nhưng một mình con sao chống chọi được nên ông trời tiếp tục bắt cô phải chứng kiến nỗi đau đớn vật vã. Ở quê nghe tin cô hốt hoảng vay giật được hơn chục triệu để rồi chân bước, chân xiêu vội vàng bắt xe lên thẳng bệnh viện nơi đứa con trai đang nằm cấp cứu. Nhìn con cứ lặng thinh không nói gì trên giường bệnh cô như ngã quỵ không tin vào sự thật nghiệt ngã này : “Lần nào lên thăm con, nó cũng thổi sáo cho mẹ nghe, vậy mà lần này gặp con thì con chỉ lặng im không nói được gì cả” – cô Chính quệt ngang dòng nước mắt nói.

Đứa con trai cô mang bệnh thật – phải đến khi nghe trực tiếp bác sĩ cho biết cô mới dám tin. Cảm giác đau đớn, hẫng hụt và cả sự thất vọng tràn trề bởi niềm tin bấy lâu nay cô nuôi giữ tan mất rồi : “Mẹ thương con thiệt thòi không được bằng bạn bằng bè, mẹ chỉ biết khóc. Còn bây giờ con bệnh, mẹ chẳng biết làm sao?” – cô cứ nắm chặt lấy tay con mà khóc rồi một tay lại vịn chặt vào thành giường để không ngã quỵ. Ở nhà chồng bệnh tật bấy lâu không làm được gì, bản thân cô bị thoái hóa cột sống và sỏi thận cũng không dám than phiền ai nhưng còn Linh : “Từ bé sinh ra con đã chịu khổ rồi mà giờ ông trời cũng không tha cho nó”

 

Chưa một lần được nhìn thấy mẹ nhưng trong tâm trí của em "Mẹ đẹp lắm nhưng cũng khóc nhiều lắm"

 

Linh yêu mẹ lắm nên từ ngày bị bệnh em cứ day dứt nơm nớp lo sớm phải ra đi rồi một mình mẹ sẽ sống ra sao nữa. Trong kí ức đẹp đẽ của mình em nhớ những ngày được sang Nhật Bản và nước Pháp để lưu diễn hay tấm huy chương vàng trong Liên hoan tiếng hát “Từ trái tim” để tặng cho mẹ nhưng hiện tại điều đó sao quá đỗi mong manh đến vậy. Không nhìn thấy gì đâu nhưng em biết hết khi mẹ chạy vội vàng ra ngoài hành lang nghe điện thoại của mọi người ở quê gọi lên báo không vay được tiền để rồi mẹ lại ôm mặt khóc….
 
Nhìn Linh rồi lại quay sang nhìn cô Chính, một nỗi nghèn nghẹn trào lên khiến tôi cũng không thể cất thành lời. Thương em quá Linh ơi, sao ông trời bắt em chịu nhiều thiệt thòi đến vậy và rồi người mẹ khốn khổ kia sẽ xoay sở ra sao khi ngày mai lại đến lần chạy thận cho con?
 

Vũ Ân (Theo DT)